Quyển sách kỳ diệu của Ronny
NTS - Ở lớp đầu tiên của cấp một, tôi đã tình nguyện dạy đọc những tiếng ê a cho lớp học của cậu bé Ronny. Thoáng nhìn, cậu bé ấy giống như mọi đứa trẻ khác, tóc bồng bềnh, giầy mòn đế, có một ít cáu bẩn ở phía tai, một ít mẫu bánh còn tèm lem quanh miệng.
Nói một cách rõ hơn, thì chính mặt mày tèm lem, cái mũi có vẻ bướng bỉnh và những ngón tay đầy đất bẩn của em đã cho tôi biết em đến trường theo cái cách tự nhiên như vậy mà không được chăm chút.
Quần áo của em thì rách rưới và không đồng bộ, đôi giầy vải thì buộc dây, còn cái cặp đi học đơn giản chỉ là một cái túi nhựa để đi chợ.
Với vẻ ngoại hình bên ngoài như thế, Ronny đứng lẻ loi tách biệt với các bạn cùng lớp. Do bị tật nói lắp vì thế em không thể học đọc và viết đúng tuổi. Em phải học trễ một năm, và 8 tuổi mới vào lớp một. Cuộc sống gia đình của em rất xáo trộn. Em chưa sống ở gia đình nào quá một năm. Em chỉ ở khoảng vài tháng với những bậc cha mẹ nào thích em!
Ronny có một gương mặt rất sáng sủa và thông minh mà tôi chưa từng thấy ở một đứa trẻ nào, điều này làm cho tôi nhanh chóng nhận ra rằng có một nét tương phản với vẻ ngoài lôi thôi của em.
Từng bước một, tôi đã dạy cho tất cả các học sinh trong lớp của Ronny sao cho chúng có thể đọc tốt.
Mỗi ngày khi tôi đến lớp, tôi đi đâu thì cái đầu và cặp mắt của Ronny đều hướng theo đến đó. Khi tôi đứng lại một góc thì em nài nỉ: “Gọi con đi! Gọi con đi!”, dĩ nhiên là tôi không thể gọi em đọc mỗi ngày được vì những đứa bé khác cũng cần tôi giúp đỡ.
Rồi một hôm, đến lượt của Ronny, sau khi nhận được sự gật đầu ra hiệu của tôi, trong chớp mắt em đã nhảy lên và như bay ra khỏi chỗ ngồi. Em ngồi thật gần tôi và tôi phải thừa nhận rằng em ngồi sát vào tôi và mở sách ra. Chúng tôi đã cùng đọc và nét mặt của em hiện lên với vẻ như em đang khai quật được một kho báu mà em chưa bao giờ thấy được trên thế giới.
Tôi nhìn theo những ngón tay còn bẩn bụi bánh của em di chuyển chậm chạp dưới những mẫu tự khi em đang cố gắng để phát ra những âm “Bud the Sub”. Khi đọc em bị vướng những âm như: “Baw Daw Saw” vì do tật nói lắp của em.
Mỗi một từ đọc lên là một thử thách và chiến thắng vì em phải quyết tâm để đọc được; Ronny đã chịu khó đọc lớn lên mỗi từ, sau đó cố tập hợp những từ có cùng một âm điệu như nhau. Gương mặt của em tràn ngập nụ cười toe toét khi em đọc lên những từ “Bah – lah” hoặc “bow” mà không cần phải cố gắng, đôi mắt của em lấp lánh niềm vui và tràn ngập sự hãnh diện.
Em đã làm cho tôi xúc động khi mỗi lần đọc được như thế, tôi chỉ muốn kéo em ra khỏi cuộc đời tội nghiệp của em, mang em về nhà để chăm chút và yêu thương.
Nhiều đêm, sau khi các con tôi đã ...
Chi tiết