Với phương châm tối đa hóa lợi ích cho khách hàng, Cty TNHH Ngọn Hải Đăng luôn nỗ lực phấn đấu mang đến những sản phẩm, dịch vụ có giá trị hoàn hảo nhất cho khách hàng, khẳng định thương hiệu Ngọn Hải Đăng ở trong và ngoài nước.
Trải quả hơn 7 năm hoạt động trong các lĩnh vực thiết kế - in ấn, thiết kế web, marketing online, quảng bá web …. Cty TNHH Ngọn Hải Đăng đã không ngừng phát triển và khẳng định vị trí của mình tại thị trường trong và ngoài nước; Với quan điểm con người là yếu tố trọng tâm, cốt lõi để xây dựng một đội ngũ chuyên nghiệp với hiểu biết kỹ thuật, lòng nhiệt huyết và thông qua biểu tượng công ty - biểu tượng của ngọn đèn hải đăng là 'Người Dẫn Đường' chúng tôi muốn nói rằng chúng tôi sẽ làm được.
TẦM NHÌN
Nhà in Ngọn Hải Đăng chúng tôi muốn trở thành một doanh nghiệp hàng đầu Việt Nam về lĩnh vực in ấn, có uy tín trên thị trường trong nước và cả thị trường quốc tế.
SỨ MỆNH
- Cty TNHH Ngọn Hải Đăng luôn nỗ lực phấn đấu xây dựng một niềm tin bền vững trong khách hàng, trong các đối tác, trong cộng đồng và trong từng nhân viên nhằm mang lại cho họ những giá trị cao nhất bằng cách:
- Cung cấp cho khách hàng các sản phẩm, dịch vụ có chất lượng phù hợp, giá cả cạnh tranh.
- Học hỏi, xây dựng và hoàn thiện tổ chức để trở thành đối tác tin cậy, chuyên nghiệp và hiệu quả nhất tại thị trường Việt Nam.
- Phát triển bền vững và kinh doanh hiệu quả để phục vụ lợi ích của khách hàng cũng như từng thành viên trong công ty.
- Xây dựng môi trường làm việc, hợp tác và phát triển sự nghiệp tốt nhất cho từng nhân viên. Tăng trưởng của công ty luôn gắn liền với việc nâng cao chất lượng sống và làm việc của mỗi thành viên trong công ty.
TRIẾT LÝ KINH DOANH
- Chất lượng sản phẩm và uy tín thương hiệu là tôn chỉ và là yếu tố hàng đầu tạo nên sự phát triển bền vững của công ty
- Phương châm hành động: Quyết liệt, dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm.
- Chăm sóc khách hàng: Xây dựng niềm tin bền vững để trở thành đối tác tin cậy và chuyên nghiệp nhất.
- Yếu tố an toàn: Yếu tố rủi ro luôn luôn nằm trong tầm kiểm soát của Cty TNHH Ngọn Hải Đăng.
- Ý thức, tinh thần, trách nhiệm của nhân viên: Phát huy tinh thần thân ái, đoàn kết, hợp lực giữa nhân viên tạo thành một tập thể vững mạnh.
20-11
Sắp 20-11 rồi. Chẳng biết phải làm gì với thầy nữa. Điều mà nó có thể làm mà nó cho là không quá đáng nhất là gửi cho thầy 1 tấm thiệp điện tử. Thế mà nó cũng ngại, ngại với lòng nó. Nó thích thầy bao lâu rồi nhỉ, chẳng biết. Nhưng nó nhớ như in ngày đầu tiên thầy bước vào lớp, chẳng hiểu vì sao lúc đó nó nhìn thầy quen đến kì lạ dù chắc chắn 1 điều là nó chưa từng gặp thấy trước đây. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy và cả giọng nói ấy nữa, quen sao mà quen, quen ko chịu được. Nó cho là thầy giống thằng bạn thân của nó và cố chấp cho là như vậy dù càng ngày nó càng nhận ra nhiều khác biệt, khác biệt trên khuông mặt, trong đôi mắt và giọng nói. Dù mỗi tuần chỉ gặp thầy 1 lần trong khoảng vài ba tiết học nhưng nó vẫn mang trong lòng những dòng chảy réo rắt vui vẻ. Thầy nào hay biết mà cũng ko ai hay biết.Cho đến 1 ngày, 1 ngày sau những chuỗi ngày, 1 ngày có vẻ bình thường nhưng lại ko yên lặng. Bạn bè trong lớp cứ chọc nó với thầy vì đơn giản là nó chăm chỉ học môn của thầy dù nó ko giỏi môn ấy. Nó biết là tụi bạn chỉ chọc cho vui và ko hay biết những gì diễn ra trong nó. Lúc đầu nó cũng ko phiền, nhưng càng ngày tụi nó càng làm quá, có lẽ thầy cũng nghe thấy vài lần, nó lấy làm phiền, nó sợ thầy biết. Và rồi 1 lần 1 người nói với thầy, nói thẳng ngay trước mặt nó. Trời, cái ngày bình thường mà ko yên ã ấy. Nó chẳng biết làm thế nào mà thầy cũng ngại. Sau đó là những chuỗi ngày "có sóng gió mà nó, chiếc thuyền lại ko chịu ra khơi", nó im lặng trước tất cả, im lặng trước thầy. Nó nhận thấy thầy cũng có cảm tình với nó nhưng nó chẳng biết phải làm sao, chẳng biết phải làm sao ngoài im lặng, giả vờ như ko có gì, và rồi thầy đi qua. Đi qua như mây bay ngang, dừng lại rồi bay qua vậy thôi. Đến lúc nó nhận ra thầy đi qua thì nó ko chịu nỗi, nó muốn níu kéo, nhưng cũng chẳng biết làm gì và rồi thì nó cũng đành chịu. Trở về với những ngày trước khi thầy biết gì đó.Đúng là lúc cả thế giới động thì nó tĩnh, mà lúc cả thế giới tĩnh thì nó động. Có lẽ thầy đã bình thường, nhưng làm sao có thể bình thường với nó được? Nó mang bao nhiêu là ưu tư, vui buồn 1 ngày ko biết bao nhiêu lần cho đủ. Nó mong mỗi khi đến trường lại nhìn thấy thầy nhưng cứ nhác thấy bóng thầy là nó lại quay lưng bỏ đi vội vàng, ko nói được 1 câu "Chào thầy!" Nó kết luận để tự an ủi nó rằng nó và thầy ko có duyên. Thầy vẫn đi qua nó như bao lâu nay thầy vẫn đi qua như vậy. Nó ko còn được học thầy nữa và nó cũng sắp ra trường. Nó cũng đang cố gắng chấp nhận mọi chuyện. Nhưng nó ko dám gửi cho thầy 1 tấm thiệp điện tử, nó sợ, sợ như đã 1 lần trong quá khứ, ngày 20-11 năm cuối, nó tặng 1 món quà, người ta nhận và sau đó nó quên hết về người ta cho đến 1 ngày người ta đến nói chuyện với nó, và sau đó nó biết là đó là lần cuối, ngày cuối cùng người ta còn ở trường.Nó sợ nó cũng sẽ quên thầy như vậy, nó sợ ko còn được nhìn thấy thầy nữa, nó sợ mọi chuyện qua đi... Thật mâu thuẫn, nó muốn mọi chuyện chóng qua để nó ko buồn phiền, để nó học những ngày có thể là cuối cùng của nó vui vẻ, để trước khi ra trường nó còn có đủ can đảm nói 1 câu "Chào thầy!"... vậy mà nó lại sợ nó quên thầy.
Chắc chắn là nó ko gửi thiệp cho thầy, cũng ko gửi cho thầy những câu vớ vẫn trên yahoo nữa. Nó cảm thấy nó làm phiền thầy nên nó sẽ ko làm gì để nó cảm thấy là nó làm phiền thầy nữa.